Tác Giả : Tiêu Đỉnh
Dịch : Alex và nhóm dịch
Mưa gió mù mịt, mây đen trên trời mỗi lúc một dày, đột nhiên giữa tầng mây xuất hiện một tia sáng chói loà, trong chốc lát, tiếng sấm ầm ầm đã nổi lên.
Trời đất tối om.
Một tia chớp nữa lại xẹt ngang qua bầu trời, ánh lên một thân hình khổng lồ. Con cự điểu vừa từ Hà Dương thành trở về, với ánh sáng của tia chớp vừa rồi, đám yêu thú đều nhận ra đại điểu đang cắp hai người trong móng vuốt của nó, nhất thời cả đám yêu thú gần xa cùng rống lên, thanh thế quả thật khiến người ta phải rợn tóc gáy.
Con cự điểu sải cánh lượn vòng trên đầu lũ yêu thú một vòng, đột nhiên năm móng chân xoè ra, hai bóng người ngay lập tức rơi xuống. Chỉ thấy hai người này lộn nhào giữa không trung nhưng tay chân không hề dãy dụa mà cứng đờ như cương thi, có lẽ hai kẻ đáng thương này đã chết lúc nửa đường vì không chịu nổi sức mạnh từ móng vuốt của con cự điểu.
Bọn yêu thú ở dưới đất lại rống lên ghê rợn, tiếng nghiến răng kèn kẹt vang lên nghe rợn cả người, trong nháy mắt đã có mấy chục con mãnh thú bổ người lao tới. Dưới màn mưa vụ mờ ảo, chỉ ẩn ước thấy có mấy hạt máu bắn lên, cuối cùng thì không còn vết tích gì nữa.
Con ác điểu kêu lên hai tiếng lảnh lót, rồi lại cất cánh bay cao hơn, sau đó như phát hiện điều gì đó, hai cánh nó cụp lại, từ trên không lao vút xuống giữa đám yêu thú. Lúc thân hình khổng lồ của nó chạm đất, đôi cánh to bè đột nhiên mở rộng, phát ra một tiếng “vù”, một trận cuồng phong nổi lên quạt cho lũ yêu thú xung quanh ngã lăn ra đất, kêu lên những tiếng quái dị.
Gió mạnh nổi lên, cự điểu đứng giữa bầy yêu thú không ngừng đập cánh, khệnh khạng bước đi, vô số yêu thú trên đường đi của nó đều kinh sợ cúi đầu né tránh, thỉnh thoảng cũng gặp một hai con yêu thú khổng lồ như nó, hai bên lừ mắt nhìn nhau, không hề tỏ vẻ sợ hãi. Cự điểu đập cánh phành phạch, thân hình lúc lên lúc xuống, hoặc giả bay qua đầu lũ yêu thú, hoặc giả bay qua tàng cây, có lúc gặp phải một con cự tượng yêu thú to lớn tới mức không thể tưởng tượng, nó cũng chui thẳng qua người con cự tượng yêu thú.
Mưa gió tiêu điều, cuối trời sấm sét ầm ầm, thân hình cự điểu cứ phiêu phiêu trong gió, cuối cùng nó cũng phát lên một tiếng kêu sắc nhọn, từ trên không lao vọt xuống lần nữa.
Ở chỗ sâu nhất giữa đám yêu thú, dưới ánh sáng loé lên của một tia chớp, đột nhiên hiện ra một chiếc dù, trên tấm dù xanh vẽ mấy đoá hoa đào, khe khẽ rung rinh trong mưa gió.
Cự điểu hạ thân xuống bên cạnh chiếc dù, giờ mới nhìn rõ thì ra cán dù đã được buộc thêm một cây gỗ để tăng độ dài, sau đó cắm lên một vách đá. Bên dưới chiếc dù là một thiếu niên mặc đồ tơ lụa hoa lệ, tay cầm một hồ rượu đang tự chuốc tự uống một mình. Bên cạnh thiếu niên là Thao Thiết và mười mấy yêu thú khác, lúc này bọn chúng nhìn thấy cự điểu hạ thân xuống, chỉ trừng mắt nhìn một cái rồi lại lười nhác nhắm mắt lại.
Đám yêu thú xung quanh kêu lên những tiếng bất an, cự điểu há miệng kêu lên hai tiếng két két, đôi cánh khổng lồ quạt mạnh, lập tức hất bay mười mấy con yêu thú xung quanh đó, nhất thời tiếng gầm gừ vang lên không ngớt, có điều không có con yêu thú nào dám xông lên khiêu chiến với con cự điểu. Cự điểu đảo mắt một vòng, dáng vẻ thập phần cao ngạo, cơ hồ như không hề coi lũ yêu thú kia vào đâu. Sau khi lừ mắt như muốn thị uy với lũ yêu thú khác, nó liền quay lại nhìn thiếu niên kia, thái độ đặc biệt cung kính.
“Két két….két…”.
Cự điểu rít lên mấy tiếng.
Thiếu niên kia dường như hiểu được điểu ngữ, chậm rãi gật đầu. Cự điểu lại kêu thêm mấy tiếng nữa, rồi đứng đó thò cái mỏ ra rỉa lông cánh. Mưa không ngừng rơi như trút làm cho toàn thân nó ướt đẫm, sau khi rỉa được vài cái nó liền chán nản ngẩng đầu lên nhìn trời, đoạn rúc đầu vào giữa cánh để tránh mưa.
Mưa càng lúc càng to, thiếu niên cứ uống một chén rồi lại một chén, chưa hề dừng lại, chỉ có khi ngẫu nhiên xuất thần, ngẩn ngơ nhìn về phía xa xa, sau đó lại trầm mặc cúi đầu, tiếp tục uống rượu. Chỉ là vô luận uống bao nhiêu rượu, sắc mặt y vẫn không hề có chút tửu ý.
Cuối cùng hồ rượu cũng đã uống hết, lặng lẽ rơi xuống mặt đất đầy bùn. Thiếu niên kia từ từ đứng dậy, lũ yêu thú xung quanh lại rú lên phấn khích, biểu lộ thần sắc cực kỳ kính sợ. Chỉ là trong mắt thiếu niên ấy, đám mãnh thú kia tựa hồ như không vậy, y chẳng hề để ý. Y chỉ trầm mặc nhìn về phía nơi chân trời xa xa, hắc vân mù mịt, phong vũ tiêu điều.
Thao Thiết gừ lên mấy tiếng, đứng dậy bên cạnh y.
Thiếu niên kia lặng lẽ quay người lại xoa đầu Thao Thiết, hồi lâu sau mới nói: “Ngươi cũng cảm thấy tịch mịch sao, Thao Thiết?”.
Thao Thiết gừ gừ mấy tiếng, chung quy không ai hiểu nó muốn nói gì. Thiếu niên kia ngẩng đầu lên trời, trầm ngâm rất lâu, không nói một lời.
° ° °
Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong.
Mưa vẫn không ngừng rơi cả đêm, các nhân sĩ chính đạo mà đứng đầu là chính đạo tam đại phái đang tụ tập ở Ngọc Thanh Điện thương nghị. Tiếng tranh luận thỉnh thoảng lại vang lên gay gắt, còn ba vị cao nhân ngồi ở chủ vị là Thanh Vân Môn Đạo Huyền chân nhân, Thiên Âm Tự Phổ Hoằng thượng nhân và Phần Hương Cốc cốc chủ Vân Dịch Lam cũng đang thấp giọng bàn luận gì đó. Ba người, sáu hàng lông mày đều nhíu chặt, hiển nhiên là tâm sự trùng trùng, lo lắng trước hạo kiếp yêu thú trước mắt.
Đột nhiên, bên ngoài Ngọc Thanh Điện vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Chúng nhân ngây người, chỉ thấy đệ tử Tiêu Dật Tài của Đạo Huyền chân nhân tất tải chạy vào trong điện, khẽ gật đầu chào các nhân sĩ chính đạo rồi nhanh nhẹn bước tới chỗ Đạo Huyền chân nhân, ghé miệng nói mấy câu gì đó.
Chúng nhân nhìn hai người, đều nhận ra vẻ nghiêm túc trên mặt Tiêu Dật Tài, biết là chuyện không phải tầm thường, còn trên khuôn mặt Đạo Huyền chân nhân lại từ từ hiện ra một chút tiếu ý. Ai nấy đều cảm thấy một cảm giác lạ lùng dâng lên trong dạ, dường như có một áp lực vô hình đang dần dần đè nặng xuống nơi này vậy.
Đạo Huyền chân nhân nghe Tiêu Dật Tài nói hết, quay lại thấp giọng hỏi thêm một câu. Tiêu Dật Tài chỉ im lặng gật đầu, thần sắc như muốn khẳng định. Đạo Huyền chân nhân thở hắt ra một hơi, gật đầu tỏ ra đã rõ. Tiêu Dật Tài lặng lẽ quay người, đứng ra phía sau lão.
Phổ Hoằng thượng nhân và Vân Dịch Lam cũng đã đưa mắt nhìn sang. Chỉ nghe Phổ Hoằng thượng nhân niệm phật hiệu: “A di đà phật, Đạo Huyền chưởng môn, có phải có tin tức gì của yêu thú hay không?”.
Đạo Huyền chân nhân gật đầu nhè nhẹ, đứng dậy, chính đạo nhân sĩ ngồi dưới lại xao động một hồi.
Đạo Huyền chân nhân định thần, sắc mặt tỏ vẻ kiên định cương quyết, cao giọng nói: “Chư vị đạo hữu, vừa rồi nhận được một tin tức, đại quân yêu thú đã xuất hiện ở một vùng hoang dã cách Thanh Vân Sơn hai trăm dặm, không lâu nữa sẽ tới đây. Còn ở ngoài thành Hà Dương cũng đã bắt đầu xuất hiện bóng dáng của yêu thú rồi".
Lời này vừa thốt ra, chúng nhân lập tức xôn xao náo động, nhất thời trên mặt mọi người lần lượt lộ ra các biểu tình như hoảng loạn, sợ hãi, tức giận, than vãn… mối lo về một trường hạo kiếp đè nặng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
Đạo Huyền chân nhân đảo mắt nhìn mọi người, giơ cao song thủ lên ra hiệu cho mọi người yên lặng. Đợi cho chúng nhân yên tĩnh trở lại, Đạo Huyền chân nhân mới cao giọng nói: “Chư vị, đại hạo kiếp đã đến trước mắt, tính mạng thiên hạ thương sinh đang đợi cuộc chiến với loài yêu nghiệt này của chúng ta, các vị đây đều là cao nhân đắc đạo của chính đạo ôm một bầu nhiệt huyết mà đến đây tham chiến, chỉ cần chúng ta tận hết sức lực, tưởng tất trời sẽ không tuyệt đường người. Đám yêu vật kia tuy hung hãn, nhưng nhất định không thể kéo dài”.
Đám nhân sĩ chính đạo trầm mặc một hồi, chợt có người lên tiếng nói: “Chân nhân nói đúng lắm!”.
“Chân nhân yên tâm, có nhiều cao nhân ở đây như vậy, chúng ta lại cùng có quyết tâm, chắc chắn sẽ dễ dàng thắng được lũ yêu thú kia thôi!”.
“Chính là vậy, chính là vậy…”.
Nhất thời chúng nhân như được kích thích, tinh thần phấn trấn thoải mái hẳn lên, dù sao thì ở đây cũng còn có tam đại môn phái và một số cao nhân khác. Vả lại nói xa hơn, ở trên Thanh Vân Sơn này còn có Tru Tiên Kiếm Trận vô địch thiên hạ trong truyền thuyết nữa. Nhìn thần tình Đạo Huyền chân nhân tự tin như vậy, có ai còn lo lắng được gì nữa chứ.
Đạo Huyền chân nhân mỉm cười, nói vài câu với chúng nhân, đoạn cùng Phổ Hoằng thượng nhân, Vân Dịch Lam và Tiêu Dật Tài đi vào trong nội đường của Ngọc Thanh Điện.
Sau khi ra khỏi thị tuyến của chúng nhân, sắc mặt Đạo Huyền chân nhân lập tức trở nên trầm trọng, còn Phổ Hoằng thượng nhân và Vân Dịch Lam cũng không dễ chịu gì hơn. Bốn người đi vào một gian tịnh thất bên trong nội đường, Tiêu Dật Tài đi sau cùng, tiện tay khép cửa lại.
Đạo Huyền chân nhân quay sang nói với Tiêu Dật Tài: “Dật Tài, con hãy nói rõ sự tình ra cho hai vị đây được rõ!”.
Tiêu Dật Tài gật đầu nói: “Vâng. Đệ tử tuần thị ở Hà Dương thành dưới núi không ngừng nhận được hồi báo, đặc biệt là hôm nay đệ tử đã tận mắt nhìn thấy một con điểu yêu khổng lồ xuất hiện, nhìn hình dạng nó rất giống với Tu La Điểu trong thập tam yêu thú trong truyền thuyết”.
Đạo Huyền chân nhân và hai vị cao nhân còn lại đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ nghiêm trọng. Tiêu Dật Tài lại chậm rãi kể tiếp: “Ngoài ra, các sư đệ ở các vùng xung quanh cũng liên tiếp hồi báo lác đác phát hiện tung tích yêu thú, đặc biệt ở phía Tây nam cách đây hai trăm dặm là tập trung nhiều nhất. Còn mấy vị sư đệ ra ngoài xa hơn hai trăm dặm thì đến giờ vẫn chưa có tin tức”.
Tiêu Dật Tài nói tới đây, sắc mặt dần dần trở nên buồn nản, Đạo Huyền chân nhân chỉ cúi đầu không nói, Vân Dịch Lam khẽ thở dài, Phổ Hoằng thượng nhân thì lẩm bẩm niệm phật hiệu.
Đạo Huyền chân nhân trầm tư giây lát, khẽ gật đầu nói: “Xem ra thì không sai đâu, yêu thú đích thực đã tới rồi. Dật Tài…”.
Lão nhìn đệ tử sủng ái nhất của mình nói: “Con xuống núi thêm một chuyến, thông trì cho tất cả các đệ tử bản môn lập tức trở về, phạm vi phòng thủ của chúng ta đại khái sẽ trong vòng trăm dặm quanh Thanh Vân Sơn, nhớ phải dặn dò bọn chúng không được tự tiện đi quá giới hạn, càng không được động thủ với đám yêu thú kia để tránh phát sinh những chuyện ngoài ý muốn”.
Tiêu Dật Tài gật gật đầu, như vừa sực nghĩ ra điều gì đó, bèn nói: “Sư phụ, vậy thì bách tính trong thành Hà Dương phải làm sao?”.
Đạo Huyền chân nhân trầm ngâm một hồi, quay mặt sang nhìn Phổ Hoằng thượng nhân và Vân Dịch Lam. Phổ Hoằng thượng nhân chắp tay cúi đầu, còn Vân Dịch Lam thì gượng cười nói: “Sự việc đã đến nước này, tất cả đều do chưởng môn quyết định”.
Đạo Huyền chân nhân khẽ gật đầu như muốn cảm ơn, sau đó lại cúi đầu suy nghĩ, hồi lâu sau mới nói với Tiêu Dật Tài: “Chuyện này quả thật nan giải vô cùng, nhưng Hà Dương thành nơi đó quá là nguy hiểm, mà chúng ta thì không thể hạ sơn bảo vệ bách tính. Bây giờ con hãy lập tức đến Hà Dương thành cùng với tất cả đệ tử Thanh Vân Môn ở đó giúp đỡ bách tính trong thành chạy về hướng bắc càng nhanh càng tốt, ít nhất cũng phải vượt qua Thanh Vân Sơn. Mục tiêu lớn nhất của bọn yêu thú đó chính là nhân sĩ chính đạo chúng ta trên Thanh Vân Sơn này chứ không phải là bách tính vô tội, như vậy họ tạm thời cũng có thể an toàn”.
Tiêu Dật Tài ngẩn người ra trong chốc lát, nhưng nhìn gương mặt không chút biểu tình của Đạo Huyền chân nhân, cuối cùng y cũng đành gật đầu, thấp giọng nói: “Vâng, đệ tử lập tức hạ sơn!”.
Đạo Huyền chân nhân nói: “Còn một chuyện nữa, con hãy mau chóng thông báo cho sáu vị thủ toạ lập tức đến Thông Thiên Phong. Ta phải gặp bọn họ ngay!”.
Tiêu Dật Tài gật gật đầu đáp: “Vâng, đệ tử lập tức đi làm!”.
Đạo Huyền chân nhân thở dài: “Con phải cẩn thận đó!”.
Tiêu Dật Tài khẽ gật đầu. Quay người bước ra ngoài.
° ° °
“Ảo Nguyệt Động Phủ?”. Chu Nhất Tiên kinh hãi kêu thốt lên, hai hàng lông mày chau lại, trên mặt xuất hiện thần sắc ngưng trọng. Lão ngần ngừ giây lát rồi hỏi: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”.
Quỷ Lệ điềm nhiên nói: “Không phải ông luôn tự thị mình kiến thức đa quảng hay sao? Ta đột nhiên có hứng thú với cái hang động đó, nên tuỳ tiện hỏi thôi. Ông biết bao nhiêu về cái động Ảo Nguyệt Động Phủ đó?”.
Chu Nhất Tiên liếc mắt nhìn Quỷ Lệ, chỉ thấy thần tình của gã trơ như gỗ đá, không hiểu đang nghĩ gì trong đầu, dáng vẻ cao thâm khó dò. Lúc này bọn họ vẫn còn trong Hà Dương thành, có điều Hà Dương thành của hiện tại vì sự xuất hiện của con cự điểu hôm qua mà đã hoàn toàn khác hẳn. Nỗi lo lắng giờ đã biến thành sự thật, nhiều người vốn đã hoảng loạn đến cùng cực, giờ đây đã không thể chịu nổi áp lực nặng nề của sợ hãi, biến thành những kẻ điên cuồng đi nghênh ngang trên phố, miệng không ngớt lẩm bẩm những điều vô nghĩa.
Chu Nhất Tiên thu hồi mục quang, tâm niệm chuyển động, từ từ nói: “Ngươi…ngươi không phải muốn làm chuyện điên rồ gì đó chứ?”.
Tiểu Hoàn và Dã Cẩu tròn mắt nhìn Quỷ Lệ, cả Tiểu Hôi ngồi trên vai hắn dường như cũng cảm nhận đựơc điều gì đó, nhe răng cười làm mặt quỷ trêu trọc hai người. Quỷ Lệ nhạt giọng hỏi lại: “Ông cho rằng ta có thể làm gì chứ?”.
Chu Nhất Tiên cười khan một tiếng: “Kỳ thực hiểu biết của ta về Ảo Nguyệt Động Phủ cũng không nhiều lắm. Nơi này vốn không nổi danh lắm, chỉ là hơn ngàn năm trước Thanh Diệp Tổ Sư của Thanh Vân Môn đã bế quan ngộ đạo ở đó, đồng thời Tru Tiên Cổ Kiếm cũng xuất hiện bên trong, từ đó động phủ này mới danh mãn thiên hạ, nhưng nhiều năm nay nó chỉ là nơi cất giấu Tru Tiên Cổ Kiếm mà thôi, hơn nữa cũng chỉ có Thanh Vân Chưởng Môn mới có thể vào được bên trong, vì vậy mà tiếng tăm cũng dần dần phai nhạt”.
Quỷ Lệ nói: “Ồ, chỉ có vậy thôi sao?”.
Chu Nhất Tiên thoáng do dự rồi nói tiếp: “Ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng mà nơi đó ngươi tốt nhất là không nên đi thì hơn!”.
Quỷ Lệ nhướng mày hỏi: “Tại sao?”.
Chu Nhất Tiên thở dài nói: “Không phải ngươi không biết thân phận hiện tại của mình chứ? Ảo Nguyệt Động Phủ là trọng địa của Thanh Vân Môn, vạn nhất bị người ta phát hiện… ngươi đừng quên, lúc này trên Thanh Vân Sơn đang tụ tập cả ngàn nhân sĩ chính đạo, vạn nhất thân phận bị lộ, chỉ e ngươi có hoá thành chim cũng khó thoát”.
Quỷ Lệ lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của ta. Ông cứ nói hết những chuyện liên quan đến Ảo Nguyệt Động Phủ ra là được”.
Chu Nhất Tiên lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Thanh niên nhân bây giờ thật không kiên nhẫn chút nào…Được rồi! Động phủ đó được đặt tên là Ảo Nguyệt là vì tương truyền vào các đêm trăng sáng, kỳ thạch trước của động liền rực rỡ sáng ngời, như mộng như ảo, nhưng điều quan trọng nhất là động phủ ấy là một nơi đặc dị vô cùng, người nào đi vào trong đó thì cũng giống như đi vào một thế giới của mộng và ảo, nếu tâm trí không kiên định, ắt sẽ bị hãm ở trong đó, không thể thoát thân, một thân đạo hạnh sẽ bị huỷ trong một ngày”.
Quỷ Lệ hơi ngẩn người: “Cái gì, có chuyện này nữa sao?”.
Chu Nhất Tiên hừ lạnh một tiếng, nhìn Quỷ Lệ một lượt từ đầu đến chân rồi nói: “Ta khuyên ngươi chớ nên si tâm vọng tưởng nữa. Ngươi mà vào Ảo Nguyệt Động Phủ thì chỉ có con đường chết thôi”.
Quỷ Lệ cười lạnh một tiếng: “Tại sao ông nói vây?”.
Chu Nhất Tiên nói: “Ta biết ngươi trong lòng bất phục, cũng biết ngươi tính tình bướng bỉnh, nhưng ta phải nói thật cho ngươi biết…”.
Sắc mặt lão chợt trở nên nghiêm nghị, không ngờ có một vẻ bất nộ mà uy, trầm giọng nói tiếp: “Cái gọi là tâm chí kiên định, tuyệt đối không phải là bướng bỉnh như ngươi. Theo ta thấy, cả đời ngươi đã chịu nhiều dày vò, trong lòng có vô số tâm sự thương đau, nếu như mạo hiểm vào trong Ảo Cảnh, chỉ e khó tránh khỏi dẫn động đến những tâm sự đó, chìm đắm vào trong đó mà không thể thoát thân”.
Lão ngưng lại lấy hơi, sau đó hơi ngần ngừ một chút rồi nói tiếp: “Còn nữa, pháp bảo trên người ngươi là vật đại hung chí tà, tinh huyết trong người ngươi lại sớm đã hợp nhất làm một với yêu lực của Phệ Huyết Châu, yêu vật này mà vào trong Ảo Cảnh, đối với ngươi chỉ có hại chứ không có ích, vì vậy ta mới khuyên ngươi một câu, tốt nhất là hãy bỏ cái ý định đó đi”.
Quỷ Lệ nhìn Chu Nhất Tiên như lần đầu tiên phát hiện ra lão vậy, cứ im lặng nhìn chằm chằm mà không nói gì. Chu Nhất Tiên cũng thản nhiên nhìn thẳng vào mắt gã, rất lâu sau đó, Quỷ Lệ mới chậm rãi quay người cất bước đi.
Chính lúc này, Hà Dường thành lại trở nên hỗn loạn. Một đám đệ tử Thanh Vân Môn xuất hiện ở đầu phố, lớn tiếng nói gì đó với dân chúng đang hỗn loạn. Bọn Chu Nhất Tiên kinh ngạc, chen tới lắng nghe. Thì ra là Thanh Vân đệ tử đang tuyên cáo với dân chúng rằng yêu thú sắp đánh tới đây, Hà Dương thành này không phải là chỗ an toàn. Đồng thời khuyên bách tính nên chạy về phía Bắc, ít nhất cũng phải vượt qua Thanh Vân Sơn mới được.
Chu Nhất Tiên nghe mà lắc đầu thở dài, quay sang nói với bọn Tiểu Hoàn và Dã Cẩu: “Hỏng bét hết cả rồi, không biết…ồ, tên tiểu tử Quỷ Lệ đó đâu?”.
Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân cùng ngớ người, vội vàng quay lại, chỉ thấy sau lưng những người là người, nhưng bóng dáng Quỷ Lệ thì đã biến mất từ bao giờ.
Biển người mênh mông, thanh âm hỗn tạp, Chu Nhất Tiên đứng giữa đám người đang hoảng loạn mà chau mày. Tiểu Hoàn đứng bên cạnh im lặng không nói tiếng nào. Còn Dã Cẩu đạo nhân thì nhìn ra xa xa, khẽ thở hắt ra một tiếng buồn bã.
Nguồn: Tàng.Thư.Viện.
Bạn đang xem trên website chia sẻ mxx.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét